Brian Lee là đồng sở hữu của Khách sạn Palau, khách sạn đầu tiên được xây dựng ở Palau vào năm 1982. Anh đã có chia sẻ về những khó khăn để tồn tại trong đại dịch Covid – 19, hiện anh cũng như những doanh nghiệp khác ở quốc đảo này đều mong chính sách “bong bóng du lịch” được thực hiện hòng cứu vãn lại sự sống cho ngành khách sạn.
Tôi sinh ra ở Đài Loan nhưng quốc tịch Canada, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc trong lĩnh vực tiếp thị và tư vấn ở Canada. Năm 2015, tôi chuyển đến đảo Palau để bắt đầu cuộc phiêu lưu trong sự nghiệp kinh doanh và hiện tôi là tổng giám đốc và đồng sở hữu của khách sạn Palau.
Palau là khách sạn đầu tiên được xây dựng ở đảo Palau vào năm 1982. Nhưng khoảng 5 năm trước, các cổ đông muốn bán cổ phần cho một thế hệ mới và tôi đã đầu tư vào khách sạn này. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào lĩnh vực khách sạn, vì vậy có thể gọi đó là một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới.
Trước khi xảy ra đại dịch COVID-19, khách sạn Palau luôn kín phòng và là một trong những nơi tốt nhất trên đảo. Đối tượng khách cũng rất đa dạng. Khoảng 50% khách du lịch đến Palau nói tiếng phổ thông, và thường đến từ Đài Loan hoặc Trung Quốc và 50% còn lại thường là người Nhật, Hàn, Âu và Mỹ.
Trung bình mỗi tháng Palau đón khoảng 10.000 khách du lịch và dân số quốc gia chưa đến 20.000 người. Năm ngoái, chúng tôi đã đón khoảng 90.000 khách du lịch.
Nhưng vào tháng hai năm nay, Palau đã đóng cửa biên giới với Hồng Kông, Ma Cao, Trung Quốc vì dịch bệnh, cuối tháng Ba, tất cả các chuyến bay thương mại đều dừng lại, về cơ bản du khách nước ngoài không thể đến Palau.
Lượng khách du lịch đã giảm từ tháng Hai. Nhưng chúng tôi có nhiều loại khách, vì vậy chúng tôi vẫn hoạt động khá tốt. Nhưng đến cuối tháng 3, thì bắt đầu tệ hại khi không còn một lượng khách du lịch nào.
Tôi không ngạc nhiên khi chính quyền ngăn cản việc đi lại, vì Palau là một quốc gia nhỏ. Nếu chỉ có một người nhiễm COVID-19 đến Palau, tôi nghĩ rằng cả nước sẽ bị lây nhiễm.
Không còn khách du lịch, một số khách sạn ở đây trở thành nơi cách ly vì khi cư dân quay trở lại Palau, họ phải cách ly trong 14 ngày. Nhưng số người này cũng rất ít.
Chúng tôi lựa chọn đón khách cách ly vì chỉ cần 1 trường hợp dương tính có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, của khách sạn, chưa kể đến sự an toàn của nhân viên. Trên thực tế, các cơ sở y tế ở Palau vẫn ổn để chăm sóc thông thường, trong trường hợp có người bị bệnh hoặc cần phẫu thuật thì sẽ được chuyển đến Đài Loan hoặc Philippines.
Vì vậy hiện tại khách sạn hoàn toàn không có khách. Với hoàn cảnh này, khách sạn chỉ có thể trụ lại được từ 6 tháng đến 1 năm, nhưng may mắn là chúng tôi đã có ngân sách dự trữ và năm nay chúng tôi đã không trả cổ tức cho cổ đông.
Tất nhiên, chúng tôi đang mất tiền; khoảng 20.000 đô la một tháng. Mỗi sáng thức dậy, là chúng tôi sẽ mất thêm 1.000 đô la. Nhưng triết lý của tôi là phải tồn tại cùng với nhân viên của mình; không thể chỉ tồn tại cho mình với tư cách là chủ sở hữu.
Vào tháng 3, Chủ tịch Tommy Tommy E. Remengesau, Jr. đã ký một Đạo luật Cứu trợ cho Người lao động bị ảnh hưởng bởi Coronavirus, giữa Cộng hòa Palau và Bộ Lao động Hoa Kỳ nhằm cung cấp hỗ trợ cho các doanh nghiệp và người lao động bị ảnh hưởng bởi COVID-19. Chúng tôi đã nhận được sự hỗ trợ của chính phủ nhưng tôi bắt buộc phải sa thải hai nhân viên bảo vệ Palauan, những người có thể nhận tiền thất nghiệp. Chúng tôi cố gẵng giữa lại khoảng 20 nhân viên người nước ngoài đến từ Philippines và Đài Loan bằng cách giảm giờ làm và tạo việc làm như bảo trì và cải tạo khách sạn.
Không ai cảm thấy vui vẻ khi mất thu nhập, nhưng đó là sự đánh đổi giữa COVID-19 và các vấn đề tài chính mà chúng ta đang đối mặt do ngưng trệ du lịch. Tôi hoàn toàn hiểu rằng chúng ta không thể để cả nước có nguy cơ nhiễm virus, vì vậy tôi không thể đổ lỗi cho chính phủ.
Nhưng nếu không có gì thay đổi trong năm tới, tôi không có khả năng trả lương, tôi sẽ phải sa thải nhân viên và đóng cửa tạm thời. Tôi không muốn phải sa thải nhân viên của mình, bởi vì họ cũng phải kiếm tiền để số.
Là chủ của họ, trách nhiệm của tôi là đảm bảo tiền lương của họ. Nhiều nhân viên của tôi phải gửi tiền về quê nhà để nuôi con cái hoặc cha mẹ. Do đó, nếu có thể, tôi sẽ giúp họ tồn tại, vì họ đã giúp doanh nghiệp chúng tôi kiếm tiền. Tôi nghĩ thời gian này là cơ hội để xây dựng mối quan hệ bền chặt hơn với nhân viên của mình.
Hiện tại, Palau đang bắt đầu khởi động lại các ngành thiết yếu và thảo luận về “bong bóng du lịch” với Đài Loan. Tôi không biết khi nào điều này sẽ bắt đầu, nhưng tôi hy vọng sẽ sớm diễn ra. Đài Loan đang làm tốt việc quản lý COVID-19, nhưng tất nhiên các chính phủ không muốn chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.
Tôi hiểu là người Đài Loan rất ham đi du lịch. Vì vậy, nếu Đài Loan và Palau tạo ra “bong bóng du lịch“, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều khách du lịch Đài Loan đến đây. Rất nhiều công ty du lịch ở Đài Loan, những người trước đây thường tập trung vào du lịch đến Hoa Kỳ, Nhật Bản hoặc Châu Âu, hiện đang muốn hợp tác kinh doanh với tôi ở Palau.
Trước COVID-19, chỉ có bốn chuyến bay một tuần giữa Đài Loan và Palau, nhưng bây giờ nếu chúng tạo ra “bong bóng du lịch” thì có thể trong tuần có nhiều chuyến bay hơn, vì nhu cầu đi lại ở đây có thể sẽ cao.
Hy vọng của tôi bây giờ chỉ là Palau mở ra để đi du lịch với chỉ một quốc gia khác như Đài Loan. Tất cả những gì tôi có thể làm là sử dụng tiếng nói của mình để thúc đẩy chính phủ Palau và Đài Loan làm điều đó. Số lượng khách du lịch đến sẽ không như trước COVID-19, nhưng đủ để chúng tôi tồn tại.
Xem thêm: Copenhagen Islands – công viên nổi đi khắp Đan Mạch |
Trịnh Anh
Theo Báo Thể Thao Việt Nam